Khi đọc cuốn sách này hồi năm 17 tuổi, tôi chẳng thể chịu đựng được bởi những cái chết nhẹ tựa hơi thở nhưng đầy sự ám ảnh của những nhân vật trẻ tuổi sợ hãi trước tuổi trưởng thành. Hồi năm 20 tuổi, tôi có chút ghét bỏ cuốn sách bởi những gam màu u tối trong cuốn sách cứ trải dài không kết thúc. Năm 23 tuổi, tôi thực sự tìm thấy tôi một khía cạnh nào đó trong những xúc cảm tuổi trẻ, của những thương tổn đang cố gắng che lấp bằng tình yêu da diết nhưng đầy khiếm khuyết.
Rừng Nauy được viết trong bối cảnh Nhật Bản cuối những năm 1960, thời kì mà tôi thấy đâu đó bóng dáng của xã hội Việt Nam hiện tại vậy. Đó là một bức tranh u tối đầy biến động qua những nhân vật trẻ tuổi trước cái nhìn về xã hội, chính trị, những cuộc bạo động, hay tình yêu. Một câu chuyện tình tay ba đầy giằng xé như con dao găm vào trái tim bạn đọc. Đặc biệt, những cái chết đến nhẹ bẫng như gió, nhẹ đến nỗi không nắm bắt được, đến nỗi không phân định được đang thực hay mơ.
Chết không phải là đối nghịch của sống
Câu chuyện mở đầu với cái chết của Kizuki, một anh chàng tốt tính, chân thành, nhưng đột nhiên tự tử ở tuổi 17. Đó là một chiều tháng Năm đẹp trời, sau khi chơi với Wantanabe bốn ván bi-a, Kizuki đã chết trong nhà để xe. “Cậu đã đưa một đường ống cao su từ miệng ống xả N-360 của mình vào một cửa sổ của chiếc xe, lấy băng dính bịt kín các chỗ hở rồi nổ máy.” Không một ai có thể nghĩ ra lí do tử tự của cậu là gì, một con người thông minh, năng lực, biết cách tạo không khí trước những cuộc đối thoại, chắc hẳn không ai tin rằng một ngày cậu có thể tự sát. Có thể Kizuki cảm thấy bất lực trước tình yêu của mình cũng có thể cậu nghĩ rằng Naoko không hề yêu cậu. Cũng có thế một lý do nào đấy chỉ có cậu mới biết. Nhưng chắc hẳn cậu đã có những giây phút loay hoay không biết làm thế nào đối mặt và vượt qua với ngưỡng cửa trưởng thành.
Chính ngày đó, Kizuki đã cướp lấy tuổi 17 của Wannatabe, sự chết ấy bóp nghẹt cậu trong những tháng ngày sống như đã chết. Wannatabe muốn chạy trốn khỏi thực tại, mơ hồ về sự sống trên cuộc đời này, buông thả bản thân với những mối quan hệ chẳng đâu đến đâu. Cậu nhận ra cái chết đang chiếm lấy cậu, dắn chặt vào như một phần cơ thể, chết không còn là cái xa lạ nữa, mà thân quen đến đáng sợ.
Naoko- sống trong khi đã chết
Cảm giác nghẹn ngào bứt rứt trong truyện có lẽ phải kể đến Naoko. Cái chết của Kizuki là một cú chí mạng tấn công trực diện vào cô. Naoko thực sự bị đổ gục hoàn toàn, dường như Naoko đang tự hành hạ mình bằng việc đổ lỗi cái chết của Kizuki là do bản thân gây ra. Cô ám ảnh việc mình không thể làm tình với Kizuki có thể là nguyên nhân khiến anh nghi ngờ tình yêu của cô, hay anh ghét bỏ cô đến mức nào mà trước khi chết cũng chỉ chọn gặp Wannatabe mà thôi. Naoko đã phải dùng đến những biện pháp tâm lí trị liệu, chạy trốn khỏi nơi thành phố ồn ào, cứu vớt bản thân với hi vọng sẽ lành bệnh. Nhưng thật sâu trong Naoko, cô đã chết lâu rồi, đằng sau nỗi đau đớn cái chết của Kizuki, Naoko luôn dằn vặt mình mỗi khi làm tình thành công với Wannatabe, mặc dù giữa cô và Kizuki có cố gắng cũng không thể. Naoko cuối cùng cũng tự giải thoát mình ở trong rừng, cô ra đi ở tuổi 21. Ngay từ những lúc đầu, Naoko luôn ám ảnh bởi một chiếc “giếng sâu” nào đó trong rừng, chỉ cân sơ sẩy một chút thôi, cô sẽ rơi xuống và mắc kẹt trong cái giếng sâu ấy. Ngay từ phút bắt đầu, Naoko đã không đứng vững rồi. Mặc cho những quan tâm cố gắng của Wannatabe, Naoko vẫn chẳng thể trụ lại thế giới này giống như Kizuki vậy. Naoko xoáy sâu vào tôi một vết thương sâu hoắm, một nỗi buồn không lí giải nổi đằng sau sự im ắng nhẹ nhàng dáng vẻ ấy.
Midori- thứ ánh sáng mãnh liệt của sự sống
Nếu như Naoko là một đóa hoa trong băng tuyết, co ro và ngập tràn sợ hãi, thì Midori là ngọn lửa duy nhất bùng cháy đêm đông không chịu lụi tàn. Ngay ở cái tên, Midori trong tiếng Nhật có nghĩa là xanh lá, ngầm tác giả muốn ám chỉ tới một nguồn sức sống tươi trẻ trong cô vậy. Tôi thích sự thể hiện cá tính ở Midori, một cô gái thèm khát bộc lộ cái tôi của mình, thèm khát được yêu thương và quan tâm. Midori giống như điểm sáng duy nhất trong cuốn sách đầy u ám vậy. Cô đối lập với Naoko hoàn toàn, sức sống và năng lượng của Midori như rễ cây cắm vào lòng đất sâu, không dễ dàng khuất phục trước ngoại cảnh mặc dù cuộc sống của cô khá khó khăn. Tôi thích nguồn năng lượng của Midori rất nhiều, nhưng lại tìm thấy tôi ở đâu đó trong Naoko nhiều hơn. Giữa Midori và Naoko, cả hai có duy nhất một điểm chung là thứ tình yêu sâu đậm.
Tự sát- căn bệnh thế kỉ hay sự truyền nhiễm
Kizuki tự sát. Naoko cũng tự sát. Trước đó, chị gái của Naoko cũng đã chọn treo cổ trên căn phòng họ sống. Điều đáng nói là chị cô là một người luôn lạc quan, học giỏi xuất sắc, chịu đựng rất tốt, luôn tự làm mọi việc mà không cần ai giúp đỡ và luôn là người an ủi kẻ khác. Cũng giống như Kizuki, chị gái Naoko cũng tự sát ở tuổi 17, không một ai hiểu vì sao cô chết. Cảm giác như sự chết đến rất tự nhiên, nhẹ nhàng như sự sống vậy, như một căn bệnh truyền nhiễm, cứ theo nhau vào cõi chết. Có thể khi chứng kiến cái chết của chị, Naoko đã bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề. Trầm cảm đã nuôi dưỡng những người trẻ thành con bệnh của nó, dần dần bị ăn mòn và rồi không chịu được nữa, họ sẽ ra đi. Không biết liệu Midori có lựa chọn cái chết hay không khi chờ đợi Wannatabe ở những trang cuối cùng. Một sự hoài nghi và mơ hồ khiến tôi thao thức mãi về khoảnh khắc họ gọi tên nhau trong bốt điện thoại. “ Tôi gọi Midori, gọi mãi, từ giữa ổ lòng lặng ngắt của chốn vô định đấy”.
Câu chuyện của những con người trẻ tuổi phản ánh một đất nước Nhật những năm sau chiến tranh, sự mất mát niềm tin về tương lai, về sự xâm nhập của chế độ thực dân đang thay đổi những văn hóa cũ. Tất cả đã ảnh hưởng lên những lối sống, suy nghĩ và cuộc đời của Naoko, Midori, hay tất cả thanh niên lúc bấy giờ. Bao trùm một nỗi cô đơn sâu hoắm.
Tình yêu và tình dục
Cuốn sách gây ra tranh cãi khá nhiều về những chi tiết nhạy cảm về vấn đề tình dục. Tình dục và khoái cảm trong “ Rừng Nauy” không chỉ là thứ ham muốn thể xác đơn thuần, nó như sự giải thoát và liều thuốc an ủi của những kẻ lạc lõng trong thế giới đầy biến động. Tình yêu của mỗi nhân vật là sự trần trụi về thể xác, khát khao chia sẻ, tìm kiếm hơi ấm giữa sự cô độc của tuổi trẻ. Cuốn sách không chỉ nói về những nỗi đau mà còn là tình yêu ấm áp. Tình yêu hiện hữu ở mọi ngóc ngách trong mỗi cá nhân. Tình yêu đớn đau của Naoko dành cho Kizuki, thứ tình yêu phá nát hủy hoại trái tim con người cô, tình yêu của soi sáng và khiến Midori thấy được quan trọng được là bản thân mình khi bên cạnh Wannatabe hay tình yêu Wannatabe dành cho Naoko, anh yêu cô gấp đôi cả phần của Kazuki, thứ tình yêu ám ảnh trong tâm trí. Có người băn khoăn vậy giữa Naoko và Midori, Wannatabe thực sự yêu ai? Naoko giống như kí ức ngọt ngào quen thuộc, một phần không thể thiếu trong tuổi trẻ mà anh ra sức bảo vệ, Midori là tình yêu hiện tại chân thực đầy sức sống mặc dù giữa họ chưa hề có sự thân mật thể xác với nhau. Tôi chỉ mong rằng, Wannatabe sẽ kịp thời nắm lấy tay Midori, dù rằng biết cái kết có mong manh.
Điều tôi thích nhất ở Haruki là âm nhạc luôn có sự gắn kết trong những câu chuyện. Giống như câu hát “ Tôi đã từng có một cô gái, hay cô ấy đã từng có tôi” âm vang mãi trong đầu với những cảm xúc day dứt. Hầu như những mạch truyện của Haruki luôn điểm xuyết những yếu tố siêu thực, nhưng với Rừng Nauy nhẹ nhàng chân thân hơn nhiều. Như bốn mùa xuân, hạ thu, đông, Wannatabe cũng chết ở mùa hè, tìm được sự sống tình yêu nơi mùa thu cuối. Chắc hẳn chúng ta, những người trẻ tuổi cách đây hàng thế kỉ, nhưng luôn có một nỗi cô đơn trên bước đường trở thành người lớn, tìm bản ngã của chính mình, lục lọi yêu thương trước xã hội đầy cô liêu như thế.
Tác giả: Đồi táo gai
Bạn có thể tham khảo đặt mua tại đây:
|
|
102.400₫ | Tới Nơi Bán |
|
|
112.500₫ | Tới Nơi Bán |
|
|
127.000₫ | Tới Nơi Bán |
|
|
Tới Nơi Bán |
